Cuộc Hôn Nhân Định Mệnh
Phan_5
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt trước câu nói này, đồng loạt hộ đổ dồn ánh mắt về phía cô ,
nhưng cô không quan tâm, ánh mắt cô vẫn chăm chú nhìn anh không rời.Anh nhìn lại thẳng vào đôi mắt
thạch anh tuyệt đẹp của cô.Anh có thể thấy trong đó sự mong chờ và tin tưởng.Giờ phút này anh có thể làm
cô rời xa mình bằng 1 câu trả lời phũ phàng nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định kia anh không thể làm
vậy,anh biết cô đang rất hoang mang nhưng sao vẫn tin tưởng anh tới như vậy.Vẫn chăm chú nhìn cô anh
nói :
_Đúng vậy.
Chỉ 2 từ nhưng lại như 1 mũi dao găm thẳng vào trái tim cô.Cố ngăn những giọt nước mắt không trào ra khỏi
mi , cô thu lại ánh mắt của mình.Nụ cười nở rộ trên đôi môi của Triệu Uyển , mọi người ngạc nhiên nhìn cả 3
người họ.Cô có thể cảm thấy họ đang nhìn cô với ánh mắt thương cảm có , khinh thường có , vô cảm có.Cô
muốn ra ngoài, ngồi đây cô không thể thở nổi , tim cô như bị ai thắt chặt lại.Đưa tay giữ chặt lấy lồng ngực ,
cô cắn chặt răng chịu đựng.
Anh nhìn ánh mắt thất vọng , bi ai của cô , trái tim bỗng nhói đau.Bỗng cô đứng bật dậy , giọng nói lạc hẳn đi
_Tôi ra ngoài 1 chút.
Ngay khi cô muốn chạy trốn khỏi căn phòng này anh đã cầm chặt cánh tay cô lại.Cô ngước đôi mắt đã đầy ắp
nước mắt trân trân nhìn anh.Dù đã cố nhưng nước mắt vẫn rơi 1 cách không thể khống chế, anh đưa tay lau
đi giọt nước mắt đó, cô vội quay đầu né tránh.Bàn tay anh dừng lại giữa không trung, khi mọi người tưởng
chừng sắp phải chứng kiến sự nổi giận của thiếu gia thì anh lại đưa tay nắm chặt cằm cô , ép cô phải nhìn
thẳng vào anh.Anh nói từng chữ rõ ràng:
_Đúng vậy, cô ấy không phải người giỏi võ công hay đa mưu .Nhưng biết làm sao được , tôi thích cô ấy như
thế này hơn.Cô còn ý kiến gì không?
Anh liếc nhìn kẻ đang có nụ cười đông cứng trên môi kia hất đầu hỏi.Dường như chưa ai kịp tiêu hóa xong lời nói đó anh lại tếp tục:
-Tham vọng quá thì dễ chết lắm.Tốt nhất đừng để tôi nghe thêm bất cứ từ nào không hay từ các người.Nghe
rõ chưa?
_Rõ thưa thiếu gia.
_Còn cô?
Triệu Uyển run sợ gật đầu, hôm nay cô ta ăn gan gấu rồi mới dám làm càn thế này.Không đợi cô kịp phản ứng
, anh đã kéo cô đi. trước khi đi còn ném lại 1 câu :
_Kẻ nào dám nói những điều tương tự . GIẾT.
Chương 12
Anh kéo cô thẳng ra ngoài , cố giằng tay ra khỏi anh nhưng không thể , cô uất ức lên tiếng :
-Làm ơn bỏ tôi ra.
Anh không nói gì , tốc độ cũng không có vẻ muốn giảm lại, thấy không thể rút tay ra được cô cũng buông
xuôi để anh kéo đi.Ra tới khu vườn sau anh mới buông tay cô ra.Đút 2 tay vào túi quần , anh quay lưng lại
với cô.cả 2 cùng im lặng.Hồi lâu anh mới quay lại nhìn cô ,ánh mắt phức tạp :
_Sao lại khóc?
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh , cô không dám đối diện với ánh mắt đó, cô sợ anh sẽ nhìn thấu tâm gan
cô.Đúng , cô đã rất muốn trốn khỏi nơi này , tránh xa những sự ghen ghét đố kỵ của những người kia , cô đã
muốn từ bỏ tình yêu của mình với anh.
_Vậy từ bỏ đi, tránh xa khỏi nơi này.Nơi này không phải nơi nước mắt có thể cứu cô. Cô không thuộc về nơi
đây.
_Tôi sẽ không đi.
_Tại sao?
_Anh cũng biết lý do.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm , tựa hồ như muốn kéo người khác đắm chìm vào bóng tối sâu
thắm ấy.Nhìn những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt cô anh trầm giọng:
_Tôi không hiểu và cũng không có ý định muốn hiểu.
_Vậy sao phải giúp tôi.
_Vì tôi không muốn để cô làm tôi bị mất mặt.
_Đó là tất cả những gì anh muốn nói?
_Tất nhiên.
Kèm theo câu nói là ánh mắt anh nhìn cô khó hiểu
_Cô chờ đợi gì nữa sao?
_Tại sao phải đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn với tôi như thế?
_Vì tôi không muốn nhìn thấy cô , đơn giản là tôi chán ghét cô.
Cô nhìn anh không chút ngạc nhiên hay ngỡ ngàng , thay vào đó là sự bi thương và thất vọng :
_Anh biết tình cảm của tôi ,anh biết vì sao tôi lại làm như thế.
_Nếu cô vẫn muốn lặp lại những câu nói vô vị đó thì khỏi cần.
Anh đang chuẩn bị quay người vào lâu đài thì bàn tay cô đã nắm chặt cánh tay anh.Nhìn những ngón tay
trắng ngần lún sâu vào lớp áo vest anh dừng bước ,nửa muốn gạt ra nửa không nỡ.Như hiểu anh đang nghĩ
gì cô vội nắm chặt áo anh bằng cả 2 tay , cánh tay run run nhưng nhất quyết không muốn buông ra.
_Vì em yêu anh.
Lần đầu tiên trong đời anh thấy đầu óc mình trống rỗng như vậy, nhìn ánh mắt tràn ngập tình yêu của cô
anh như muốn chìm vào đó ngay lập tức , anh chưa bao giờ dám nghĩ cô sẽ nói ra câu này .Nhưng 1 kẻ có cái
đầu lạnh như anh rất nhanh chóng biết phải làm gì.Gạt tay cô ra anh nhấn mạnh từng từ :
_Đó chỉ là tình cảm học sinh của cô thôi , nhóc ạ.Tùy cô thôi , sau này gặp chuyện gì đừng hy vọng tôi sẽ
giúp cô.
Trước khi anh kịp bỏ đi cô vội nói :
_Em sẽ chứng minh cho anh thấy, em sẽ đứng bên anh bằng thực lực của mình.Hãy đợi em.
Anh nhìn cô như thể sinh vật lạ, con người này thật không biết tốt xấu , sức chịu đựng của anh chỉ có giới
hạn thôi , nếu không rời khỏi cô ngay anh sợ mình sẽ không thể che giấu tình cảm của mình.Nhanh chóng
quay bước đi , anh chỉ đáp:
_Được , cuộc sống của cô mà, tùy cô thôi.
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo nhưng cô độc của anh lòng cô dâng lên 1 cỗ chua xót.Tại sao anh phải che dấu
tình cảm của mình, tại sao không thể chấp nhận cô?
Từ sau hôm đó cô như 1 người khác hẳn ,trầm tính , ít nói lạ thường. Gia Hân nhận ra điều đó nhưng cô
không muốn nói lí do cho cô ấy biết.Suy nghĩ đã muốn nát cả óc cô cũng đi tới quyết định của mình.Trưa nay
anh không về , cũng rất đúng ý cô. Ăn cơm trưa xong cô vội đi tìm bác Trương.Từ xa thấy bóng cô đang
chạy như bay tới bác Trương cũng dừng lại việc đang làm mà hỏi cô :
_Tiểu thư , có chuyện gì thế?
Dừng lại thỏ dốc , hồi lâu mới lấy lại được nhịp thở bình thường cô kiên định nhìn ông nói rành mạch:
-Bác Trương , con muốn nhờ bác 1 chuyện.
Nhìn cô 1 cách chăm chú ông nói :
_Tiểu thư , cô đã suy nghĩ chắc chắn chưa ? Con đường cô đã chọn sẽ rất khó khăn đó.
_Con đã suy nghĩ rất kĩ càng , đây là con đường mà con đã chọn.
_Tiểu thư , cảm ơn cô đã chọn con đường này .Thực sự rất cảm ơn cô.
_Bác Trương đừng nói vậy , con biết con và bác đều có mong muốn giống nhau.
Nhìn nụ cười như ánh mặt trời của cô , ông cũng nở 1 nụ cười tươi đáp lại.
_Vậy tiểu thư , tôi sẽ giúp cô 1 đoạn trên con đường mà cô muốn đi.
-Con cảm ơn bác.
30 phút sau cô đã có mặt cùng với ông tại khu sau của ngôi biệt thự.Tới đây được 1 thời gian nhưng cô chưa
tìm hiểu nơi này nhiều .Ngắm nhìn căn phòng này cô thấy lạnh cả người , 1 căn phòng rộng thênh thang ,
sàn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ , phía đối diện cửa ra vào không phải 1 bức tường bình thường mà giống 1
cái cửa bằng thép hơn,xung quanh phòng là các loại vũ khí từ dao , chùy thủ, kiếm tới các loại súng.Cô nghi
ngờ không rõ đây là phòng luyện võ hay phòng chứa vũ khí nữa.Thay xong bộ trang phục để luyện tập cô
hăng hái bước ra.Bên cạnh bác Trương không biết từ bao giờ đã xuất hiện 1 cô gái.Ấn tượng đầu tiên là cô
gái này lạnh ngang tầm thiếu gia của họ , nhìn kỹ hơn thì cô gái này cũng là mỹ nhân , kỹ hơn nữa thì cô ấy
cũng hơn cô khoảng 1,2 tuổi.Thấy cô , bác Trương liền giới thiệu :
_Tiểu thư , đây là Băng , cô ấy là 1 trong số những cao thủ của hội chúng ta.Từ hôm nay sẽ phụ trách
dạy võ cho tiểu thư.
giọng nói lạnh lùng cất lên :
-Xin ra mắt tiểu thư. Từ nay thuộc hạ sẽ nhận mệnh lệnh của người.
_Chị không cần phải hành lễ và xưng hô như thế đâu ạ, từ nay chị cứ gọi em là Lăng Tuyết.
Hơi ngạc nhiên cô gái ngẩng đầu nhìn bác Trương , nhậ được cáu gật đầu đồng ý của bác mới lên tiếng :
_Vâng , tiểu thư.
_Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi ? Em 19
_Tôi 20.
_Vậy em gọi chị là chị Băng nhé , chị cứ gọi em là Tuyết.
_Vâng.
_Rất vui được gặp chị , sau này nhờ chị giúp đỡ.
Đưa tay ra cô mỉm cười , nhìn thấy nụ cười ấy gương mặt Băng cũng ấm áp lên vài phần , đưa tay ra nắm lấy
đôi tay cô gái trước mặt cô bỗng thấy gần gũi lạ thường.
_Hôm trước em không nhìn thấy chị.
_Tôi mới về nước sáng nay.
-Thật ngại quá , chị chưa kịp nghỉ ngơi đã làm phiền chị rồi.
_Không sao , tôi đã quen làm việc với cường độ cao rồi.
Thấy gương mặt áy náy của cô bác Trương mỉm cười lên tiếng :
_Vậy thì hôm nay hãy giúp tiểu thư làm quen với không khí ở đây trước đã.Tiểu thư , tôi còn việc đi trước.
_Vâng.
Cả 2 người cùng đồng thanh nhưng ngữ điệu lại khác nhau , 1 tôn kính , 1 thân thiết.
Băng đưa cô đi tham quan phòng tập giới thiệu xong các loại vũ khí và công dụng của nó cô mới thắc mắc về
cánh cửa kia , thấy thế Băng tới gần ấn 1 nút ẩn , cánh của thép từ từ được kéo lên , cô bỗng hớp phải 1
ngụm không khí lạnh , trước mặt cô là 1 thảm cỏ xanh tuyệt đẹp , tới đây lâu vậu mà cô không hề biết có 1
chỗ như thế này .Bước chân vô thức cô đã thấy mình đứng dưới bầu trời trong xanh kia , hít 1 hơi thật sâu
thấy người thoải mái vài phần.Quay lại cô thấy chị Băng vẫn đứng đằng sau , cô hỏi :
_Nơi này dùng làm gì thế chị?
Bước tới cạnh cô , chị ngồi xuống thảm cỏ . thấy thế cô cũng ngồi theo.Nhìn ra phía xa chị giải thích :
_Đây là nơi tập súng , phía kia có bia ngắm , tiểu thư nhìn thấy không?
Theo tay chị cô nhìn xa đúng là thấy 1 hàng bia được cắm ở đó.Đang mơ mơ màng màng cô bỗng nghe chị
cất tiếng:
_Bác Trương rất quý tiểu thư.
_Em cũng rất quý bác , trong ngôi nhà này bác là người tốt nhất với em.
_Tiểu thư!
Nghe ngữ điệu khác lạ của chị cô ngạc nhiên quay sang.
_Có thể cô không biết nhưng thiếu gia cũng không phải người máu lạnh như cô nghĩ đâu?
Lần này thì cô thực sự bị sốc , trong ánh mắt chị Băng không còn sự lạnh lẽo khi nhắc tới anh mà đó là thứ
tình cảm khó gọi tên.Không lẽ chị cũng yêu anh sao ? Như đọc được suy nghĩ của cô , chị hơi mỉm cười :
_Không phải như những gì tiểu thư nghĩ đâu , tôi chi coi thiếu gia là ân nhân của mình thôi.
Nhận thấy ánh mắt còn nghi vấn của cô chị tiếp tục giải thích :
_Tôi được thiếu gia cứu từ tay cha nuôi của mình , thiếu gia đã cho tôi 1 cuộc sống khác, tôi luôn mang lòng
kính trọng với người , với người con gái mà thiếu gia đã chọn tôi sẽ mang tính mạng ra bảo vệ cô.
_Cảm ơn chị nhưng em không phải người anh ấy chọn như chị nói.
_Đừng nói thế , tôi nghe nói tiểu thư rất bản lĩnh mà , hãy sưởi ấm trái tim thiếu gia 1 lần nữa , tiểu thư tôi
tin ở cô, dù mới gặp thôi nhưng tôi đã rất có cảm tình với cô.Người có thể làm thiếu gia nở nụ cười trở lại , tôi
mong sẽ là cô.
Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của chị cô thấy ấm áp hơn rất nhiều , gật đầu kiên định cô chắc chắn:
_Em muốn nhìn thấy nụ cười của anh ấy.
Trong buổi chiều hôm đó , 2 cô gái mới quen biết đã nhìn nhau mỉm cười vì họ có chung 1 mục đích.
Chương 13
Hôm nay , vừa bước xuống phòng ăn cô đã có 1 phen ngạc nhiên, chị Băng đang đeo túi xách chờ cô .Hôm
qua nhìn lạnh lùng chết người thì nay chị nhìn như 1 sinh viên năng động với chiếc áo sơ mi trắng và quần
jean.Đáp lại ánh nhìn của cô chị mỉm cười nhẹ giọng nói :
_Từ nay tôi sẽ là người bảo vệ của tiểu thư ?
_Chị đi học cùng em sao?
_Đúng thế thưa tiểu thư.
Cô nhăn mặt ngồi xuống bàn ăn nói :
_Chị đừng xưng hô thế nữa , em thực sụ thấy không thoải mái.Chị cứ coi em như em gái đi.
Thấy bộ dạng nhõng nhẽo của cô Băng gật đầu đồng ý.Vậy là từ hôm nay cô có thể đi học 1 cách thoải mái
hơn , hơn nữa lại có thêm 1 người bạn cũng làm cô thấy vui vẻ hơn.Ngồi ghế sau cô vươn người lên hỏi chị
Băng đang lái xe.
_Vậy chị sẽ học lớp nào thế ? Em không ngờ có thể xin vào trường em dễ dàng như thế.
_Để bảo vệ em chị tất nhiên phải học cùng em rồi.Hơn nữa trường em có 1 phần tài trợ lớn của Dương thị.
_Cái gì?
Băng khẽ xoa cái tai tội nghiệp của mình nói tiếp :
_Học bổng của trường do Dương thị tài trợ.
_Em không ngờ học bổng của em do anh ấy tài trợ đó.
Cả trường lại được phen sôi nổi khi trường mới xuất hiện thêm 1 mỹ nhân nữa, hơn thế nữa mỹ nhân này lại
đi cùng hoa khôi của trường.2 người đi cạnh nhau làm lu mờ cả cảnh vật.Băng cũng không cần giáo viên giới
thiệu , 1 mạch vào lớp và yên vị cạnh cô , không giới thiệu , không để ý tới ai , khác hẳn con người lúc
nãy.Thấy Gia Hân đang ngó chòng chọc vào người ta cô huých tay 1 cái.Cái con người này không những mê
trai đẹp mà còn mê cả gái đẹp.
_Ai thế ?Học sinh mới à ?
_Ừm .
Quay sang Băng cô giới thiệu :
_Đây là Gia Hân , bạn thân của em , còn đây là chị Băng , chị ấy đi học cùng để bảo vệ mình.
_Rất vui được làm quen với chị.Hi Hi
Nhìn thái độ vui tươi của Gia Hân và biết quan hệ của 2 người Băng cũng không tỏ vẻ quá xa cách nữa.Buổi
sáng trôi qua sẽ rất yên bình nếu không có 1 cậu bạn tới tỏ tình với Tuyết.Cả 3 đang đi trên sân trường thì 1
người con trai chặn đường với bó hoa trên tay nhìn cô rất tình cảm.
_Tuyết , nhận lời làm người yêu mình nhé!
Người này cũng khá đẹp trai , cách ăn mặc cũng là người giàu có , nhưng rất tiếc cô đã có ý trung nhân.
_Mình xin lỗi không thể nhận lời bạn được.
Bước tránh sang cô đang định bỏ đi thì người đó đã nắm lấy tay cô kéo lại , chưa kịp lên tiếng cô đã thấy cánh
tay nắm lấy mình bỗng lỏng dần.Quay lại thì đập vào mắt là hình ảnh Băng đang nhìn tên kia đầy sát khí,
cánh tay hắn bị chị bẻ ra sau tới muốn gãy ra.Bỏ bàn tay hắn ra khỏi người cô , chị gằn giọng :
_Lần sau thì không nhẹ nhàng thế đâu.Cút.
Nhìn hắn 3 chân 4 cẳng ôm tay chạy mà mắt Gia Hân hiện lên đầy thán phục.
_Từ nay em tình nguyện làm fan hâm mộ của chị.
Băng không nói gì chỉ khẽ quay sang chào tạm biệt Hân rồi kéo cô lên xe về nhà.
Trong phòng tập chỉ có cô và chị Băng nhưng không khí lại vô cùng nghiêm túc.
_Qúa trình học võ không dễ như em nghĩ đâu , vì thế cần phải kiên nhẫn và chăm chỉ.Em đã từng học võ
trước đây chưa ?
_Trước đây em cũng đã học karate .
_Vậy chị xem thử năng lực của em.
Nói xong chị lập tức tấn công, động tác nhanh , mạnh khiến cô chống đỡ không kịp , sau 1 số đợt tấn công đơn giản của chị cô chính
thức đầu hàng.Kiểm tra xong chị trầm giọng :
_Không tệ lắm.
Sau đó là 1 cuộc hành xác thực thụ , bài học võ ngày trước không thấm đâu so với bài dạy của chị Băng.Kết
thúc buổi tập cô nằm vật ra sàn thở hổn hển.Chị Băng ngồi xuống sàn đưa cho cô chai nước nói :
_Em rất có tố chất học võ đấy.Nếu em được tập như chị thì có lẽ người cần chỉ bảo bây giờ là chị cũng nên.
_Cảm ơn chị.Mà chị học võ từ lúc nào thế ?
_Năm 11 tuổi chị được thiếu gia cứu về , vào năm đó chị bắt đầu luyện tập .Chị không muốn bị kẻ khác coi
thường và cam chịu nữa. Đó có lẽ là động lực để chị được như ngày hôm nay.
_Em sẽ cố gắng không làm chị thất vọng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian